Kể từ sau ngày hôm đó, Hiroshi cố gắng để ngoài tai những lời bàn tán của những người hàng xóm, cậu vẫn âm thầm luyện tập Quirk một lặng lẽ, kiếm được một công việc bán thời gian ở một cửa hàng tiện lợi, cố gắng trở nên thân thiết hơn với các bạn cùng lớp, cậu dần quen với cuộc sống mới của mình hơn và rồi một tháng đã trôi qua.
Sau một đợt kiểm tra ở trường, Hiroshi nằm gục xuống bàn trông rất mệt mỏi. Navis an ủi Hiroshi và kêu cậu vào trò chuyện cùng với mọi người.
“Chào Navis, Hiroshi “
“ Các cậu đang bàn tán về điều gì vậy ?”
“ Tớ nghe nói là cuối tuần này, nhà trường sẽ tổ chức một chuyến đi tham quan sau khi qua đợt kiểm tra ấy“
“Thế thì tuyệt quá “
Trong khi cuộc nói chuyện còn đang lỡ dở thì bỗng nhiên Hiroshi bắt đầu thấy những ảo giác. Khung cảnh của lớp học bỗng chuyển thành một nơi hoang tàn, hình ảnh các bạn cùng lớp thì bị biến dạng một cách ghê rợn. Cậu lùi về ghế, tay đặt trên mặt trái của mặt nạ, trông cậu rất căng thẳng, cậu liền lấy một lọ thuốc “kiểm soát tâm thần “ từ trong áo khoác ra nhưng bên trong đã hết thuốc.
“Hiroshi, cậu ổn chứ ?”
“Không sao đâu, tớ ổn mà. Tớ chỉ cần đến phòng y tế một chút thôi “
Hiroshi rời lớp và chạy về phía phòng y tế. Trong lúc chạy thì cậu lỡ va chạm với một nhóm học sinh. Người học sinh ấy lấy tay nắm vào vai của cậu để giữ chân cậu lại. Hiroshi liền quay lại cố gắng xin lỗi với những học sinh ấy nhưng họ không chấp nhận, tình trạng của Hiroshi dần trở nên tệ hơn, các móng vuốt của cậu lộ ra, bấy giờ hình ảnh của nhóm học sinh trước mặt cậu đã trở thành những kẻ kì lạ nhìn chằm chằm và hướng súng về phía cậu. Hiroshi liền nắm lấy cổ áo của một người học sinh trong nhóm ấy và vật cậu ta xuống, tay nắm chặt cổ của người đó, cậu lấy ra một khẩu súng lục từ trong áo khoác và chĩa súng vào đầu của người ấy. Cậu thở một hỗn hển, gương mặt không biểu lộ một tí cảm xúc nào hết. Mọi người xung quanh trở nên sợ hãi.
Hiroshi cố gắng giữ lấy bình tĩnh, cậu cất khẩu súng vào trong và bỏ tay ra khỏi cổ của người học sinh, cậu đứng lên dựa vào tường và cố gắng di chuyển về phòng y tế. Mọi người đều sợ hãi tránh xa cậu. Ở phòng y tế, cậu cố gắng lục lọi trong tủ đựng thuốc. Ngay lúc đó một người giáo viên y tế đi vào.
“Này em kia, đang làm gì đấy ?”
Hiroshi quay lại nhìn người giáo viên, chiếc mặt nạ biểu lộ một vẻ thất thần, cậu nhìn giáo viên với một ánh mắt đỏ rực, móng vuốt mọc dài ra. Người giáo viên dường như đã hiểu được tình trạng của cậu, cô lấy một lọ thuốc “kiểm soát tâm thần” ra từ túi áo và đưa nó ra trước mặt cậu.
“Trò đang tìm kiếm thứ này phải không ?”
Nói xong người giáo viên liền ném lọ thuốc vào tay Hiroshi, cậu lấy ra ba viên thuốc và uống nó, sau đó cậu ngồi xuống góc giường. Sức khoẻ của cậu đã bắt đầu hồi phục trở lại.
“Cảm ơn cô vì đã giúp em ổn định lại tâm trạng của mình “
“Không sao đâu, dù sau trước đây cô cũng đã từng những trường hợp này rồi “
Một âm thanh phát ra từ loa của trường.
“Mời em Matano Hiroshi của năm nhất lên phòng hiệu trưởng có việc cần !”
Hiroshi liền chào tạm biệt người giáo viên y tế và lặng lẽ đi đến phòng hiệu trưởng. Trong phòng hiệu, bầu không khí vô cùng căng thẳng bao trùm cả căn phòng, Merlin nhìn chằm chằm Hiroshi với ánh mắt lạnh nhạt.
“Cô đã báo cáo rằng em đã có hành động tấn công và dùng súng đe dọa một học sinh cùng khối, đúng chứ ?”
“Em xin lỗi vì đã có hành động như vậy “
“ Xin lỗi sẽ không giúp giải quyết được gì đâu, bây giờ em cần giải thích cho cô lý do tại em lại làm điều đó đấy “
Hiroshi thở dài, cậu liền giải thích cho Merlin tình trạng của cậu và nguyên nhân của sự việc trên.
“Ra là vậy, cô đã hiểu rồi, vì điều này có liên quan đến quá khứ đau buồn của em nên cô không thể trách em được “
“ Cảm ơn cô vì đã thông cảm cho tình cảnh của em “
“ Nói như vậy thôi nhưng cô cũng phải khuyến cáo rằng em đừng nên mang theo vũ khí vào trường học. “
“ Vâng em hiểu rồi “
Hiroshi chào tạm biệt Merlin và quay trở về lớp học, Merlin quay trở về bàn của mình, cô bật máy tính lên và liền tìm kiếm các thông tin có liên quan đến quá khứ của Hiroshi – “ không thể tin là Đảo Quỷ đã giấu đi một sự kiện như vậy được. Mình sẽ cần phải đào sâu hơn vào việc mới được “. Trong lúc ấy, tại phòng hội học sinh, một nam sinh đang cúi đầu trước bàn của của người thanh niên bí ẩn và dường như đang báo cáo một điều gì đó.
“ Tôi đã hiểu rồi, cậu làm tốt lắm, Calvin. Hãy tiếp tục theo dõi mục tiêu đi “
“ Vâng, thưa hội trưởng Advik “.
Sau khi tan học, Hiroshi chào tạm biệt các bạn cùng lớp và rồi đi bộ về khu nhà trọ, trên đường đi cậu quyết định đi đến nhà thuốc để mua thêm thuốc kiểm soát. Sau Khi mua thuốc xong, cậu tiếp tục mua thêm thức ăn ở cửa hàng tiện lợi rồi mới chịu đi về khu nhà trọ. Trong lúc đang đi thì bỗng nhiên cậu có một cuộc gọi, cậu lấy ra kiểm tra.
“Dì Mizuki gọi đến ư. Lần này lại là chuyện gì nữa đây “
“Alo, dì gọi cho con có chuyện gì không ạ ?”
Người dì dường như đã nói một điều gì đó với Hiroshi, khiến cậu im lặng một lúc và rồi đáp lại.
“ Vâng, con đã hiểu rồi thưa dì “
Sau khi bỏ điện thoại vào túi thì cậu nghe thấy một tiếng gì đó bên trong một con hẻm nhỏ, cậu quay lại nhìn. Bên trong con hẻm có một người đàn ông kì lạ từ từ bước ra, quần áo ông ta rách rưới, trên tay đang cầm một con dao dính đầy máu, ông ta nở một nụ cười, mắt nhìn Hiroshi như vừa thấy một con mồi mới, người tỏa đầy sát khí. Cảm nhận được sự nguy hiểm của người đàn ông phía trước mình, móng vuốt của cậu liền mọc dài ra, mắt không rời khỏi người đàn ông. Ông ta bật nhảy lên tường rồi chạy về phía Hiroshi, khi gần đến góc tường, ông ta liền lấy đà đạp chân nhảy về phía trước, tay cầm dao đưa lên cao chuẩn bị đâm xuống đầu của cậu. 15 Phút sau, có hai viên cảnh sát chạy đến con hẻm được nghi là nơi lẩn trốn của một kẻ giết người hàng loạt. Họ nhìn vào trong con hẻm, thấy tên sát nhân nằm bất động dưới đất, khi tiến lại gần xem thì kinh hãi khi phát hiện ra rằng tên sát nhân đã chết. Tứ chi của hắn bị bẻ gãy và uốn cong hoàn toàn, miệng dính đầy máu, mắt thì trợn trắng lên, phần cổ có vết hằn, trên người xuất hiện 3 vết bầm tím ở vùng ngực. Hai viên cảnh sát vô cùng sợ hãi trước viễn cảnh đó, họ thắc mắc rằng ai đã ra tay tàn độc với tên sát nhân như vậy. Cách đó khoảng 2 km, Hiroshi vừa bước đi, trên tay cầm một miếng bánh donut sôcôla, tay còn lại vẫn còn móng vuốt sắc nhọn như đang cố cầm nắm một vật gì đó, cậu bước đi một cách chậm rãi hướng về phía nhà trọ.
Buổi sáng ngày cuối tuần, mọi người đều tập trung tại trường để chuẩn bị cho chuyến đi tham quan. Hiroshi và các bạn cùng lớp đều đã lên xe để ổn định chỗ ngồi, cậu ngồi ở băng ghế đầu với Navis, các phương tiện khởi hành vào lúc 9 giờ sáng, thầy Touka đứng lên để phát biểu về lịch trình của lớp.
“Hôm nay lớp chúng ta sẽ có lịch trình như sau: đầu tiên chúng ta sẽ đến tham quan dinh thành cổ Kimurazu, tiếp theo các em sẽ được đến khu vui chơi Happy World và cuối cùng các em sẽ ngủ qua đêm tại Nhà trọ suối nước nóng nổi tiếng Mizuhara, ngoài ba địa điểm chính thì các em sẽ đi qua một số địa điểm phụ nữa nên các em cứ thoải mái vui chơi đi “
Mọi người ai cũng phấn khích về chuyến đi này. Sau 2 tiếng thì họ cũng đến dinh thành cổ, mỗi lớp chia thành từng đoàn để đi tham quan. Hiroshi và các bạn thuộc đoàn thứ 4, mọi người đều được phát một tấm bản đồ và được các hướng dẫn viên dẫn đi tham quan. Sau 30 phút tham quan thì mọi người đều được tự do tham quan những nơi mình thích, Hiroshi tách ra khỏi mọi người để đi tìm nơi bán thức ăn. Sau khi ăn xong, cậu di chuyển trở về xe để chờ đợi mọi người. Trong lúc di chuyển, cậu lỡ va chạm một chàng trai, cậu quay lại để nói xin lỗi nhưng người đó đã biến mất, cậu quay lại, để tay vào túi áo thù cảm thấy có thứ gì đó bên trong, cậu lấy ra một mảnh giấy, nội dung mẩu giấy được viết để kêu gọi cậu đến một con hẻm nhỏ vắng người ở phía tây của dinh thành. Hiroshi đi theo manh mối của mẩu giấy, tại đó có một con hẻm nhỏ bên trong có một chàng trai đang đứng dựa vào vách tường, cậu tiến vào bên trong hẻm và đến chỗ của chàng trai.
Taken from Royal Road, this narrative should be reported if found on Amazon.
“ Học sinh năm nhất Matano Hiroshi, kể từ lúc cậu nhập học cao trung "Justice ", cậu đã thu hút rất nhiều sự chú ý trong trường nhưng dưới lớp mặt nạ ngây thơ đó của cậu ẩn chứa một bí mật tối tăm về quá khứ của cậu."
“ Cậu là ai vậy ? Làm sao cậu mà cậu biết về quá khứ của tôi. Bộ cậu là một kẻ theo dỗi hay là một thám tử hay là—"
"Này, đừng đoán mò về danh tính của tôi nữa"
“ Ahem... Tên tôi là Calvin và như tôi đã nói hiện tại tôi đang nắp giữ trong tay quá khứ của cậu. Nếu cậu không muốn chuyện này lộ ra thì cậu hãy nghe theo những tôi bả—"
"Này, cậu có nghe tôi nói không đấy?!!"
Hiroshi đứng trước mặt Calvin trong khi cậu đang ăn bánh donut sôcôla, gương mặt không biểu hiện một sự lo lắng nào cả" Ừ, tôi vẫn đang nghe đây"
"Bộ cậu không cảm thấy sợ hãi sao, quá khứ của cậu sẽ bị phơi bày ra đấy"
“ Thế thì có sao, vả lại tôi cũng đâu có ý định giấu nó đi đâu “
"Không thể tin là cậu lại ngây thơ đến như vậy. Bộ cậu không biết là chuyện gì sẽ xảy ra nếu quá khứ của cậu bị phơi bày ra sao"
"Ý của cậu là sao ?"
"Nếu như quá khứ của cậu bị phơi bày ra thì không những cậu bị bạn bè xa lánh mà những học sinh khác sẽ sử dụng điều đó để bắt nạt cậu đấy"
"Tôi không hề nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên tệ đi như vậy. Vậy nếu như thế này thì sao, hai ta hãy hợp tác với nhau đi"
“ Hợp tác với cậu sao ?”
“ Đúng vậy, nếu cậu hợp tác với tui thì cậu sẽ có được những thông tin mà cậu cần nhưng đổi lại cậu sẽ phải làm theo yêu cầu của tôi ứng với số thông tin mà cậu muốn biết. Cậu thấy lời đề nghị như thế nào ?”
Calvin bật cười “ Thật nực cười, cậu nghĩ rằng tôi sẽ hợp tác với cậu ư, mơ đi “
Nói xong, Calvin định bước đi ra khỏi con hẻm và rồi một tiếng “Bang” nổ lên, trước mắt Calvin xuất hiện một vết lỗ lớn, cậu quay lại nhìn Hiroshi, trên tay cậu ta đang cầm một khẩu súng lục đang hướng về cái lỗ kia, khói vẫn còn thoát ra khỏi nòng súng, Calvin lùi lại, dựa người vào tường, đôi mắt cậu đầy sợ hãi
“ Từ từ đã nào, hãy nghĩ kỹ đi, nếu như cậu hợp tác với tôi thì chỉ cậu có được thông tin mà mình cần đâu, mà tôi cũng phải lo về vấn đề phát sinh, đôi bên cùng có lợi “ Calvin vẫn còn lưỡng lự trước lời đề nghị của Hiroshi. Sau một hồi suy nghĩ thì cuối cùng cậu cũng đã đưa ra câu trả lời của mình.
“Thôi được rồi, vậy thì tôi— “
Hiroshi nghe thấy một tiếng bước chân tiến đến chỗ của cậu và Calvin. Một cô gái có mái tóc đuôi ngựa vàng tiến đến con hẻm,phía trước mặt cô, Calvin đang bị ngã quỳ xuống,tay ôm chặt lấy bụng trước một cậu học sinh kỳ lạ, cô chạy đến chỗ của Calvin để đỡ cậu ta dậy.
“Này cậu kia, cậu đã làm gì Calvin vậy hả “
“ Ơ không, cậu ấy gọi tôi ra đây để nói về chuyện gì đó rồi bỗng nhiên cậu ấy ôm lấy bụng ngã xuống “
“ Cậu đừng hòng qua mặt được tôi, cậu đã làm gì— “
“ Misa! Đừng đổ lỗi cho cậu ấy, cậu ta đang nói thật đấy, tại lúc trưa tôi có ăn hơi nhiều nên bây giờ bị đau bụng ấy thôi “
“Vậy ư, vậy thì xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu, bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đến giáo viên y tế “
“ Được rồi, hai người đi cẩn thận nhé ! “
Sau khi cả hai người bọn họ đã đi xa, Hiroshi lấy điện thoại ra, cậu gọi cho “A”.
“ Alo, lâu rồi không thấy cậu gọi đến, thế có chuyện gì xảy ra vậy?”
“ Ừ, tớ muốn nhờ cậu điều tra về một người “
"Được thôi, sẵn sàng làm mọi thứ vì người anh em của tôi, gửi cho tớ địa điểm đi, tớ sẽ đến “
“Được rồi, vậy cậu hãy đi đến Khu vui chơi Happy World trước đi rồi tớ gửi GPS của tớ sau"
“Được rồi, vậy hẹn gặp cậu ở đó “
“Ừ, tớ cúp máy đây “
Hiroshi sau đó quay trở về đoàn của mình, mọi người đang tập trung trò chuyện với nhau. Maurush nhìn thấy Hiroshi đang tiến đến, cậu ấy vẫy tay chào và gọi cậu đến.
“ Nãy giờ cậu đã đi đâu đấy Hiroshi ?”
“ Xin lỗi nhé, lúc nãy tớ đi kiếm cái gì để ăn. À đúng rồi, tớ có mua một chút đồ ăn cho mọi người nè “
Mọi người vui vẻ nhận lấy thức ăn mà Hiroshi đã mua cho họ, họ cùng nhau vui vẻ trò chuyện, sau đó đi tham quan một số khu vực khác của dinh thành. Tiếng còi của Touka đã vang lên kêu gọi mọi người quay trở về xe để đi đến địa điểm tiếp theo. Khi đến khu vui chơi mọi người được đi chơi thỏa thích và tập hợp lại sau 1 tiếng, mọi người ai nấy cũng đều tách ra theo từng nhóm nhỏ từ hai đến ba người, Hiroshi thì đi mua thêm đồ ăn, cậu ngồi xuống chiếc ghế dài để thưởng thức đồ ăn. Một người anh chàng râu quai nón mang kính LED vision, mặc chiếc áo nâu tiến đến và ngồi xuống cạnh Hiroshi, anh ta gác hai tay lên đầu ghế và mỉm cười.
“Dạo này cậu vẫn khỏe chứ, Hiroshi ?”
“ Ừ, tớ vẫn khỏe, thế lần này cậu ta không cùng với cậu à, Alpha ?”
“Ừ, cậu ta nói mình không thích đến nơi đông người – Nhưng mà phải nói là cậu chọn nơi tốt thật đấy, không khí ở đây nhộn nhịp thật đấy “
Cả hai người họ nhìn về phía trước, viễn cảnh đông đúc các khách du lịch đi chơi cùng với nhau. Hiroshi vẫn im lặng trước câu nói của Alpha.
“ Giờ thì, hãy đi vào vấn đề chính thôi – Đối tượng mà tôi cần phải điều tra là ai đây ?”
“Một người có tên là Calvin ở trường tớ, cậu ta đang nắm trong tay quá khứ của tớ, mặc dù tớ đã đề nghị cậu ấy hợp tác nhưng cậu ta có vẻ vẫn còn lưỡng lự, nên tớ muốn cậu điều tra về cậu ấy để tránh tình huống xấu xảy ra “
“Được rồi, cứ giao cho tớ – Thật ra, tớ cũng nói cho cậu biết một việc “
Seo Chu đang đi một giữa đám đông, cậu nhìn trái, nhìn phải để tìm các thành viên khác. Ngay lúc đó, cậu nhìn thấy Hiroshi đang ngồi trên một chiếc ghế dài cạnh một người đàn ông, cậu đi đến chỗ của Hiroshi.
“ Hiroshi ơi, cậu đang làm gì ở đây vậy “
“À tớ chỉ đang nghỉ ngơi tí thôi “
“Thế cậu có thấy mấy người khác không ?”
“Không tớ không thấy ai cả, cậu bị lạc à “
“Cậu có thể nói là như thế, he he “
Alpha đứng lên để chuẩn bị rời đi, cậu quay mặt lại để nhắc nhở Hiroshi.
“ Nhớ phải chú ý xung quanh nhé, Hiroshi “
Seo Chu không hiểu câu nói của người chàng trai đang cố nói về điều gì nữa
“Anh ta nói vậy là có ý gì vậy, Hiroshi ?”
“ À, chắc anh ta muốn chúng ta phải cẩn thận tránh để bị gặp rắc rối ấy mà “ cậu vừa nói vừa cười.
“Giờ thì, hãy quay lại xe thôi nào, chắc mọi người đều đã trở về xe hết rồi “
Cả hai trở trên xe, mọi người đều đã trở lại đông đủ, địa điểm tiếp theo của họ sẽ là một siêu thị. Đến nơi, các nữ sinh đều ùa vào để mua sắm, còn các nam sinh thì tìm đến khu trò chơi để giết thời gian, một số còn lại thì vào quán nước để chờ mọi người ra. Trong lúc đang ngồi uống ly cà phê, Hiroshi liếc mắt nhìn thấy Calvin ngồi cùng với một nam sinh bí ẩn, có vẻ như họ đang nói về chuyện gì đó, cậu nghi ngờ rằng nam sinh bí ẩn kia là người muốn có được thông tin của cậu nhưng cậu cũng không mấy bận tâm về đó. Một lúc sau, các bạn nữ đi ra tay cầm một số túi đựng đồ, phía sau là đám con trai, tay họ cầm cả đống túi đựng, trông họ cực kỳ mệt mỏi. Hiroshi và những người khác ở quán nước chạy lại giúp họ đem những túi xách ấy lên xe và rồi họ cũng đã đến địa điểm cuối cùng trong ngày, nhà trọ suối nước nóng, một nơi để nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi. Cả đám con trai đều ùa nhau đi vào tắm trước. Hiroshi bảo rằng mình sẽ tắm sau nhưng các bạn nam cùng lớp không chịu và bắt cậu vào tắm chung, cậu đi vào sau cùng, mọi người đều kinh hãi và bất ngờ khi thấy cơ thể vạm vỡ của cậu chứa đầy vết thương vừa và nhỏ ở vùng thân trên và dãy dọc trên tay và chân, còn có cả những vết đạn ở phần bụng, vai và bắp đùi. Nhưng đáng chú ý nhất chính là vết vẹo từ ngực chéo dài xuống tim. Mọi người nhìn Hiroshi với ánh mắt sợ hãi, bọn họ cứ xì sào với nhau.
“Cơ thể đó là như thế nào vậy, trong nó thật kinh khủng “
“Cơ thể của cậu ta cứ như đã trải qua hàng trăm trận chiến vậy ấy “
Hiroshi bỏ ngoài tai những lời bàn luận đó và tiếp tục tiến đến bể nước nóng và ngâm mình trong nước, các bạn của cậu vẫn còn bị sốc bởi cơ thể kỳ lạ của Hiroshi nhưng rồi họ cũng ngó lơ chuyện đó tận hưởng những giây phút nghỉ ngơi trong nước nóng. Sau khi cảm thấy đã đủ, cậu và các bạn của mình đứng lên để cùng nhau rời đi, cơ thể của Hiroshi dường như đã trở nên to ra, cậu và các bạn của mình cùng rời đi và cùng nhau tiến để phòng của mình, cơ thể của cậu cũng bắt đầu trở về hình dáng ban đầu. Bọn họ bước vào phòng thì thấy các bạn nữ dường đã tắm xong trước họ và rồi mọi người đã bắt đầu trò chuyện với nhau cho đến khi Maurush đi lấy gì từ trong balo của mình, cậu ta đặt hai chai rượu sake lên trên bàn.
“Chúng ta hãy chơi trò sự thật hoặc là thử thách đi “
Mọi người đều đồng ý và Hiroshi được chọn là người trả lời, còn Maurush là người đặt câu hỏi.
“Sự thật hoặc là thử thách “
“Sự thật “
“Tại cậu lại có những vết vẹo ấy “
Các bạn nữ bối rối bởi câu hỏi của Maurush.
“Vết sẹo gì vậy, Maurush ?”
“Lúc nãy trong phòng tắm, bọn tớ đã nhìn thấy cơ thể của Hiroshi, cơ thể cậu ấy có đầy những vết sẹo”
Hiroshi thở dài “ Vậy là các cậu thật sự muốn biết ư “
Mọi người nhìn Hiroshi với một ánh mắt muốn biết được sự thật.
“12 năm trước, khi còn ở Đảo Quỷ, tớ đã từng là một người lính phục vụ cho cuộc cách mạng giải phóng loài quỷ khỏi ách thống trị của tên Quỷ Vương thứ 11 và sau 8 năm chiến đấu ròng rã thì cuối cùng cuộc cách mạng đã giành được thắng lợi. “
“Vậy những vết sẹo trên cơ thể cậu cũng như việc cậu đeo mặt nạ là do–”
“ Ừ, các cậu cũng có thể nói là như vậy, chúng là những gì còn sót lại của cuộc chiến tranh tàn khốc mà tớ đã trải qua. Đến bây giờ tớ vẫn còn gặp ác mộng và ảo giác về cuộc chiến tranh ấy"
Mọi người như đã chết lặng sau khi nghe về quá khứ của Hiroshi. Ở ngoài cửa phòng Calvin đang đứng khoanh tay dựa vào bức tường bên cạnh cánh cửa, cậu nhắm mắt hồi tưởng về những gì đã xảy ra lúc ở dinh thành. Khi cậu đang đưa ra câu trả lời của mình thì bỗng nhiên Hiroshi dùng tay đấm một cú vào bụng của cậu khiến cho cậu ôm bụng quỳ gối xuống đất, cậu đã bị bất ngờ bởi hành động đó của Hiroshi, cậu cố ngước mặt lên nhìn cậu ta.
“Cậu– đang làm– cái quái gì vậy– hả ? “
Hiroshi ngồi xuống và kề mặt sát vào tai của cậu.
“ Có người đang đến đây, bây giờ cậu hãy dành thời gian suy nghĩ thêm về lời đề nghị của tôi rồi sau đó hãy đến tìm tôi “
Sau khi hồi tưởng xong, cậu thở dài và quyết định vào phòng.
“Có ai muốn ăn trái cây không nào ~ “ Calvin mở cửa phòng với khuôn mặt vui vẻ.
“ Là anh à, tiền bối Calvin “ Maurush vui vẻ chào đón Calvin trong khi mọi người đều không ai biết anh ta cả.
“Người quen của cậu à, Maurush ?”
“Ừ, anh ấy đã từng giúp tớ rất nhiều lúc tớ còn học trung học ấy”
“ Anh chỉ đến đây thăm đứa em hậu bối hậu đậu của mình thôi, nó có gây rắc rối gì cho các em không ?”
“À không đâu “ mọi người trả lời một cách ngượng ngùng.
“Sẵn tiện các em có muốn ăn một ít trái cây với chơi Jenga không ?”
Calvin lấy ra một bộ Jenga túi xách đồ ăn của mình, mọi người đều vui vẻ ăn trái cây khi chơi Jenga với uống rượu sake với nhau. Một tiếng đã trôi qua, ai nấy cũng đã đi ngủ do say rượu, giờ chỉ còn lại Hiroshi, Navis,Mika, Maurush và Calvin. Maurush mặc dù đã rất say nhưng cậu cố gắng uống thêm một ly rượu rồi nằm gục xuống bàn, Navis và Mika cũng đã rất say nhưng họ vẫn cố gắng chơi Jenga với nhau, còn Hiroshi và Calvin vẫn chưa có biểu hiện của sự say rượu nên họ vẫn cứ uống rượu.
“ Quả nhiên khả năng kháng chất kích thích của loài quỷ là rất mạnh”
“ Hửm, anh nói vậy là có ý gì ?“
“À không, cậu cứ uống đi “
Navis rút ra một khúc gỗ có chứa một thử thách được viết trên đó “ Hãy tỏ tình với người mà bạn thương nhất “ cậu vừa nhìn thử thách vừa hình sang Hiroshi. Hiroshi hơi đổ mồ hôi vì Navis cứ nhìn cậu quài, cậu quay sang hỏi Navis.
“Có chuyện gì không, Navis ?”
“Cậu–hic– có thích tớ không–hic–, vì tớ đã rất–hic– thích cậu đấy–hic–” Navis vừa nói vừa lết lại cạnh Hiroshi.
“Hình như cậu hơi say quá rồi đấy, Navis “
“Tớ không có–hic– say mà–hic–” Navis ôm chặt lấy tay trái của Hiroshi “ Cậu hãy làm–hic– bạn trai của tớ–hic– được không ? “
“Không được “ Mika tiến đến ôm chặt lấy tay còn lại của Hiroshi “ Cậu ấy phải là bạn trai của tớ”
“ Cái gì!?!?. Nhưng tớ yêu cậu ấy trước mà"
"Cậu ấy sẽ hạnh phúc hơn nếu có một người bạn gái như tớ chứ không phải chàng thỏ lùn tịt như cậu đâu "
"Cậu—" cả hai người bọn họ hình nhau, đôi mắt của họ như bắn ra tia sét.
"Hai cậu bình tĩnh lại nào, cả hai cậu say lắm rồi đấy"
"I'm lặng" hai người bọn quát to vào mặt Hiroshi khiến cậu ấy im thăng thắt.
Hai người họ không quan tâm đến điều đó và tiếp giành lấy Hiroshi, trước tình hình như vậy Hiroshi cố gắng cầu cứu Calvin. Nhìn thấy cảnh tượng này khiến Calvin cười phá lên"
Không còn cách khác, Hiroshi đành phải chấp nhận lời tỏ tình của cả hai để tránh bị dằn vặt thêm nữa.
“Thôi được rồi, Tớ sẽ làm bạn trai của cả hai cậu “
Cả hai vui mừng ôm lấy Hiroshi, khiến cậu ngã xuống. Sau một lúc thì cả hai mới chịu ngủ, hai người họ nằm ngủ trên đùi của Hiroshi. Bây giờ thì chỉ còn lại Hiroshi với Calvin, Calvin rót cho cậu và Hiroshi thêm một ly rượu nữa.
“Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của cậu, dù sao tôi cũng đã cùng đường rồi, vậy thì tôi sẽ cược bản thân vào sự hợp tác này, nếu có chết thì cả hai cùng chết chung”
“Tất nhiên rồi, anh sẽ không chịu thiệt đâu” Cả hai người vui vẻ bắt tay với nhau.
“Nhưng cậu phải tuyệt đối cẩn thận đấy. Có người đang muốn có được thông tin về cậu đấy”
“Anh không cần phải lo đâu”
“Vậy thì tôi trở về phòng đây “
Calvin đứng dậy và tiến đến cửa phòng, cậu mở cửa nhưng trước khi rời đi cậu không quên nhắc nhở Hiroshi.
“Lần tới, khi nào tôi cần thông tin thì tôi sẽ nhắn tin cho cậu biết “
Sau khi Calvin rời đi, Hiroshi đã đưa mọi người về nệm của họ và dọn dẹp rượu và thức ăn, sau đó cậu mới nằm vào đệm ngủ của mình, không gian yên tĩnh cùng với gió mát thổi vào từ cửa sổ và rồi cậu ngủ thiếp đi.