200 năm trước, tại lục địa Wamaka, một cuộc thánh chiến giữa các tộc kiếm sư đã nổ ra dưới danh nghĩa là giành lấy sự thống nhất giữa 4 tộc. Họ bao gồm: Hoán kiếm tộc, Ma kiếm tộc, Thú kiếm tộc và Thánh kiếm tộc. Bốn tộc mang trong mình các khả năng, năng lực và các kiếm thuật riêng biệt. Thế nhưng âm mưu của cuộc chiến thực sự chỉ là nhắm vào mối đe dọa lớn nhất của toàn bộ lục địa Wamaka – Hoán kiếm tộc. Hoán kiếm tộc với khả năng bẻ cong các định luật không gian, gây cản trở vô cùng lớn trong các cuộc chiến. Lo sợ sức mạnh quá tiềm ẩn, các kiếm tộc quyết định chủ động tấn công giành thế chủ động trước dù Hoán kiếm tộc trong hàng ngàn năm nay vẫn chưa hề gây hấn hay có bất kì sự tranh chấp nào với các tộc còn lại, ngược lại họ dùng năng lực của mình tạo ra đóng góp vô số thành tựu và phát minh cho nhân loại.
Đứng trước cuộc chiến đang diễn ra giữa các kiếm tộc trên toàn lục địa, trưởng lão cùng các nhánh tộc nhà Komawa cùng tổ chức buổi họp bàn tròn:
* Các vị! Tất cả chúng ta đều biết, ngoài kia các kiếm tộc đang chiến tranh với nhau để tranh giành quyến lực, lãnh thổ và các nguồn lực tài nguyên khác. Các vị nghĩ…chúng ta có nên tham gia vào cuộc chiến này hay không?- Lời phát biểu của vị trưởng lão vang vọng đã dập tắt sự bàn cãi, tranh luận và xôn xao cả căn phòng.
* Chúng ta có phải liên minh của tộc nào không? - Một nhánh trưởng hỏi.
* Xét đến nay, chúng ta đã có giao dịch và hợp tác kinh tế với cả ba tộc, đặc biệt với Thú kiếm tộc. Song, chúng ta vẫn chưa hề có ràng buộc hiệp ước hay thỏa thuận quân sự nào với các tộc khác. – Trưởng lão đáp.
* Có ai trong chúng ta bất mãn với vùng đất, vị trí của bản thân mình không?- Một trưởng nhánh khác cất tiếng.
* Mặc dù chúng tôi ở tận cùng miền Bắc lục địa giá rét nhưng vẫn có thể xoay sở xuất khẩu các tảng băng tinh khiết thành các mặt hàng bán chạy nhất trên cả lục địa này. – Một nữ tộc trưởng tự hào trả lời.
* Vậy có nghĩa là cả 11 chi tộc chúng ta và dòng chính của tôi không hề có mâu thuẫn hay mưu cầu nào với thế giới bên ngoài? - trưởng lão dõng dạt hỏi đầy thăm dò.
* Đúng vậy! – Cả 11 vị trưởng tộc đồng thanh đáp vang dội.
* Hơn nữa, trong hàng ngàn năm lịch sử, chúng ta chỉ có các kiếm sư và kiếm sĩ được huấn luyện với mục đích tự vệ và diệt trừ ma thú chứ không hề có mục đích chiến tranh xâm lượt. – Một tộc trưởng bổ sung.
* Nếu vậy chúng ta sẽ theo truyền thống, không tham chiến mà ngược lại mở cửa chào đón người tị nạn, thu hút nhân tài, các vị thấy thế nào?- Yamaido, vị trưởng lão tuyên bố.
* Đồng ý!- Các trưởng tộc hào hứng trả lời.
Dù thiện chí là thế, nhưng… họ đã không lường được những gì phía trước là sự tồn vong cả gia tộc. Ngay khi biết chính sách mở cửa cho dân tị nạn của Hoán kiếm tộc, Ma kiếm tộc lập tức cho các Ma kiếm sư trộn lẫn vào dòng người tị nạn, theo sau là các Thánh kiếm sư. Không lâu sau đó, bởi sự phòng thủ yếu kém, quân địch từ ngoài ồ ạt tiến vào cùng lực lượng nội gián công khai chém giết. Phía người dân thì không đủ sức chống trả, còn các mạo hiểm giả và binh sĩ của tộc thì khó khăn chống lại quân địch tràn từ biên giới sang. Dưới quân số áp đảo của các Thú kiếm sĩ- những kẻ có khả năng chiến đấu của các kiếm sĩ bình thường nhưng đáng nói là chúng có thể thuần hóa các loài ma thú với số lượng đông đảo làm hậu thuẫn, lấy số lượng đè bẹp chất lượng. Tấn công hỗ trợ là lực lượng của các Ma kiếm tộc với khả năng sử dụng điêu luyện các nguyên tố ma thuật như: Hỏa, Phong, Lôi, Thảo, Thủy. Không chỉ vậy, bằng cách kết tinh, phân giải, dung hợp các nguyên tố, các Ma kiếm sĩ có khả năng “hô mưa, gọi gió” chỉ là chuyện đơn giản, các Ma Kiếm sư có thể tạo nên các pháp trận rung chuyển trời đất, sẵn sàng phá hủy bất kì ngọn núi, vách đá nào ngán đường. Chủ lực của cuộc chiến này là lực lượng Thánh kiếm tộc với kĩ năng cường hóa cường hóa thể chất, tốc độ và sức mạnh gây khó khăn cho đối thủ trong đối đầu trực diện lẫn sức bền. Các Thành kiếm sư được ban phước còn có thể thức tỉnh được năng lực Thánh Quang của Thành Kiếm.
Không quá 3 ngày sau, toàn bộ lãnh thổ nhà Kowama đã bị san phẳng trong biển lửa và thi thể của của các chiến bình đã nằm xuống. Cuộc chiến đã đi đến hồi kết, chỉ còn ở Chune - thủ đô nhà Komawa thuộc địa phận chính nhánh, nơi diễn ra Hội bàn tròn vài tuần trước cũng như là nơi ngự trị của Trưởng lão Yamaido và là người cuối cùng còn sống sót. Chiến đấu liên tục không ăn uống hay nghỉ ngơi trong 3 ngày liên tục, Yamido đã thấm mệt, cơ thể chằng chịt những vết thương ri máu chưa được băng bó và cơ thể thì kiệt sức, lão đã không còn đủ sức để thi chuyển kĩ năng “dịch chuyển tức thời” – kĩ năng bật trung cơ bản của các Hoán vị Nhân để thoát thân hay tấn công. Yamaido bất lực phóng đi những ám khí cuối cùng từ tay áo Haori lão đang mặc:
* Phi ám vị !
* Vô dụng thôi, Yamaido! – tên Ma Kiếm sư thét lên – “ICOLOGY WAll”.
Vừa niệm chiêu, tên thanh niên gõ thanh kiếm kiểu Ba Tư xuống đất, một nguồn ma lực xanh lam lạnh toát tỏa ra từ viên Lapiz- viên đá ma thuật cấp cao nhất, màu lam dịu, được khảm vào chuôi kiếm, tạo nên một bức tường băng giá che chắn cho cả 3 kiếm sư. “Băng ư?!”- Yamaido thầm nghĩ-“Tại sao tên này ko chặn bằng các vật liệu khác chắc chắn hơn chứ ? Đã là 1 Ma kiếm sư, ít nhiều hắn cũng phải có thể điều khiển ít nhất cả 5 thuộc tính mức độ cơ bản bao gồm Địa nguyên tố chứ nhỉ ?” Không còn tỉnh táo để suy nghĩ nước đi của đối phương, Yamaido chỉ có thể nghĩ cho bản thân: “Kim đã cắm sâu vào tảng băng đó rồi, mình không thể điều hướng chúng được nhưng lại có thể nhân lúc này dịch chuyển chúng đâm thẳng vào tử vị sau gáy mấy tên này… Chờ đã?!”- lão khựng lại và phát hiện:
- Sao cơ? Ta không thể khống chế đống kim đó được nữa ! –Yamaido hốt hoảng thốt lên.
- Nhận ra rồi sao? – Tên Ma kiếm sư cười một cách đê tiện.
Từ khi nào, tảng băng trước mắt Yamaido đã trở thành 1 khối nước bao lấy hết toàn bộ ám khí. Trong khối nuớc ấy nói riêng và bên trong câc khối năng lượng ma thuật đang được cấc Ma Kiếm sư kiểm soát là một không gian ma pháp, nó ngăn hoàn toàn mọi tác động bên ngoài lên các vật thể hay bất cứ thứ gì bên trong nó. Vì vậy, Yamaido không còn điều khiển được các ám khí nữa.
* Yamaido…Yamaido, ngươi nghỉ bọn ta đánh mà không có chiến thuật sao? – Tên Ma Kiếm sư gằng giọng- Đây… là một cuộc chiến tranh! Không phải là một cuộc săn đuổi ma thú đâu! Mà… có vẻ như đây là một cuộc săn Thú thật, nhìn ngươi đi, lẻ loi, cô đơn và đang bị dồn đến tận cùng, cơ thể thương tích đầy mình, ngươi nhìn còn thảm hại hơn cả một con thú! Một con thú tuyệt chủng, không còn đồng loại ! – Hắn ngước mắt lên trời cười điệu thật vô sĩ.
Yamido cay đắng, rút ra thanh katana từ thắt lưng bên trái, nắm chặt cả 2 tay thủ kiếm bên phải, đôi mắt đầy quyết tâm như nảy lửa mà lao về phía tên Ma Kiếm sư trẻ tuổi có nhưng vô cùng hóng hách trong lúc đầy sơ hở, mồm thì không ngậm được cười. Yamaido niệm chiêu.
* “Vô ảnh Đao” - Một chiêu thức cho phép ông tung ra một nhát chém vô hình về phía đối thủ.
* “koooooooooong”- Âm thanh từ hai thanh kiếm va chạm với nhau vang lên cả một góc trời tạo nên cơn xung chấn làm sụt lúng cả mặt đất, nơi Yamaido và tên Thánh Kiếm sư đang đối đầu với nhau.
* Lơ đễnh quá đấy, tên này!- Tên Thánh kiếm sư vừa đỡ đòn bằng thanh Đại Kiếm cắm xuống đất vừa liếc mắt trách móc tên đồng đội hóng hách phía sau.
* Ta xin lỗi được chưa. Xử tên này lẹ còn về uống rượu nào. Ta đãi. - Tên Ma Kiếm sư ngạo nghễ đáp trả vẫn vô cùng đắc thắng.
Từ đâu cả đàn Hắc Lang lao tới, khiến Yamido phải bật lùi về phía sau.
Unauthorized use: this story is on Amazon without permission from the author. Report any sightings.
* Đừng quên ta nữa nhé!- Từ xa, kẻ chùm áo choàng kín mít giơ cao thanh đoản kiếm chỉ huy binh đoàn Hắc Lang.
* Ờ ! Đằng nào sau vụ này, ngân khố lũ dòi bọ di chuyển lung tung này cũng là của chúng ta cả. – Tên Ma kiếm sư tay chống nạnh, nói vọng lại.- Muốn ăn uống ra sao chẳng được chứ!
* Tên khốn các ngươi!- Yamaido gầm lên giận dữ.
* Ái chà, hắn mất bình tĩnh rồi! Quân đoàn Hắc Lang của ta, lên đi! Nhân tiện, hãy nhớ tên ta khi xuống địa ngục đi! TA… BRANAXIA MOUSSE!
* Trả đống kim cùn sắt vụn lại cho ngươi nữa đây!- Vừa nói, tên Ma kiếm sư phóng trả lại những cây kim từ trong khối cầu nước với một tốc độ kinh hoàng- Hãy nhớ tên ta nữa …
KANOXUE CHARLIE!
Bị bao vây tứ phía là đàn Ma thú Hắc Lang, đối diện là những thanh ám khí của chính mình bị phản lại Yamaido đành niệm đến chiêu thức mạnh nhất với độ phòng thủ tuyệt đối
* “VÔ HẠN VỰC! ”
Vừa dứt, trời đất, không gian xung quanh Yamaido như lặng im, ngưng động. Nanh móng của đàn Hắc Lang đã chạm vào tới phần Nagagi và Hakama của bộ Samurai’s Kimono của lão, sát trước mắt là hàng loạt những cây kim dí sát vào mắt lão. Lão bắt đầu thở dốc, tay chân và cơ bắp lão như được nghỉ ngơi trong chốc lát nhưng nội tại lão thì đang nóng hừng hực như thiêu đốt đau nhức như bị dùi trống gõ vào liên tục. Yamaido nhân cơ hội cố gắng suy nghĩ chiến thuật trong tình thế hiểm nghèo và bao vây tứ phía một cách bất lực trong khi cơ thể thì đã cạn kiệt sức lực từ lâu.
* “ Giờ ta nên làm gì đây chứ? Dù cho ta có còn sống sót khỏi ba tên này thí sao nữa chứ? Quân đội hàng vạn quân vẫn sẽ truy đuổi ta, không bạn bè, người thân hay bất kì ai thân cận cả! “- Đoạn, đôi mắt Lão từ khi nào đã đỏ hoe, đầm đìa lệ rơi. Vừa cay đắng, vừa bất lực.- “Tổ tiên hỡi, người anh em, những người đồng tộc của tôi ơi, dưới suối vàng còn chốn dung thân nào cho thân xác mọn hèn, ngu ngốc này của tôi không??” – Lão nhìn về phía xa, một cái cây cổ thụ đang bốc cháy. -“ Hỡi ôi! dưới cành cây anh đào kia, là chiếc xích đu tồn tại từ trước cả khi ta được sinh ra, biết bao đứa trẻ, biết bao thế hệ cùng nhau nô đùa dưới tán cây, cùng nhau ngắm những cánh hoa rơi vào mùa xuân, cùng nhau ăn mừng và lễ hội quanh gốc cây đấy. Và cũng dưới tán cây ấy, hàng tá thế hệ kiếm sĩ, kiếm sư ưu tú của làng đã được rèn dũa thành tài ra đời.” Lão lại nhìn đến những ngôi nhà đang mình tắm trong biển lửa và mùi máu tươi của nhũng người đồng đội của Lão. -“ Có lẽ, bên trong căn nhà ấy là một gia đình đã ra đi cùng nhau. Mình có nên theo họ không? Vợ và con của mình cùng 11 tộc trưởng nữa.” - Đôi tay đang nắm chặt thanh katana bỗng chốc run rẫy, ông run không chỉ bởi cơ thể mệt mỏi mà còn là ông đang lo lắng cho vận mệnh của chính mình.- “ Cứ giữ trạng thái cho đến khi mình kiệt sức được không nhỉ? Nó có thể thanh thản hơn là dưới mũi kiếm của kẻ địch… hở?... Ánh sáng gì thế kia?”
Từ bầu trời âm u, đầy mây mù và khói lửa, một tia sáng vàng hiện lên, lan dần ra, soi chiếu cảnh vật như một phép màu, tưởng như một tia hy vọng của Yamaido. Nhưng không! Từ ánh sáng ấy, một kẻ mình trần, vạm vỡ lao xuống, thân mang bao đại kiếm, mái tóc vàng toả sáng, xoã đến hết gáy, đuôi tóc cong một đường bán nguyệt hùng bạo, trên khung mặt hung tợn ấy với ba vết sẹo bên con mắt trái, hắn thét:
* Yamaido, chiêu vặt vãnh này của ngươi không là gì với Thanh quang tốc độ của ta đâu, ba người bọn ta được phái đến, đều nằm trong kế hoạch khắc chế ngươi cả! Và, ta sẽ là kẻ hạ đòn tất sát với ngươi ! ĐỪNG QUÊN TA Ở KIẾP SAU! … TA … JANE … JAVIER! … Giờ thì dù ngươi có bí thuật gì cũng không cứu ngươi được nữa đâu!- Hắn hào hứng thét lớn- NGƯƠI HẾT CỨU RỒI!
* “Bí thuật?”- Yamai mở to đôi mắt như nhớ ra điều gì đó – “đúng! Đúng là nó rồi!”- Yamaido thét lên và niệm bí kĩ:
* Được ăn cả, ngả về không. “LÃNH ĐỊA TỔ, HOÁN VỊ KIẾP !”
* QUÁ MUỘN RỒI!- Tên Jane hét lên trong khi lao xuống, lưỡi kiếm đã chạm vào đầu Yamaido.
Lúc này, Yamaido nhắm chặt mắt…Không gian trở nên yên tĩnh, ông bắt đầu cảm thấy khó thở: “ Mình ngỏm rồi sao?” . Yam mở mắt ra dần thì phát hiện: Nơi đây la một chiêu không gian giữa muôn màn vì sao, nói cách khác, ông đang ở một chiều không gian là trung tâm của Vũ trụ, nơi mà sự giao thoa của không gian và thời gian bắt đầu.
Bên ngoài, chùm ánh sáng tím bao chùm lấy ánh sáng vàng kèm các tia hắc lôi mãnh liệt đánh xuống cũng là lúc Jane vung thanh đại kiếm xuống mặt đất. Tất cả tạo nên dư chấn ầm trời, thổi bay đàn Hắc Lang, những gì của vùng đất thủ đô Chune đều đã hoá vào hư vô, tan theo làn gió và cả Lịch sử. Jane đứng dậy từ cú tiếp đất bằng mũi chân và hơi gập đầu gối một cách an toàn, hắn thở dài tỏ vẻ thương tiếc, tay trái khoác kiếm lên vai, tay phải phủi phủi bụi bẩn trên phần ngược trần vạm vỡ. Trước khi hai tên kia hội ngộ, hắn liếc mắt nhìn cẩn trọng xung quanh mà tìm thấy một vật thể ánh lên ánh sáng tím: “ Đây rồi…”. Jane vội nhặt nó lên, bỏ túi quần. Ngay lúc ấy, hai tên kia cùng dẫn theo vài người nữa tới:
* Nào các anh em ! Lũ dòi bọ phiền phức ấy đã bay màu cả rồi, giờ thì tha hồ hốt đồ thôi!
Đêm đó, Trên cao là những đợt pháo hoa vang vong rực rỡ sắc màu do những nữ Ma Kiếm sĩ thi triển, dưới đất là những buổi ăn không biết no, uống không biết say của đám binh sĩ ba tộc tụ tề, những con lợn rừng to béo nhất được săn và lương thực, hoa màu của cả Hoán vị tộc đều bị sâu xé chỉ trong một đêm tiệc tùng. Ở phía rất xa của buổi tiệc, chỉ có gia tộc nhà Javier là đang âm thầm, cầu nguyện với đấng thánh là đấng mà họ tin đã ban phước lành Thánh Quang cho họ. Đứng đầu, là một lão tu nữ lớn tuổi, bà nhận lấy di vật mà Jane nhặt được, cất nó vào một chiếc hộp niêm phong vô cùng kĩ càng:
* Dâng lên đấng là đấng tối cao Thánh thể nhà Javier, tôi đây là chi lão Thánh quang Tiên Tri Mohara. Nay đã hoàn tất xứ mệnh mà người giao phó. Nguyện xin người đưa đến chỉ dẫn tiếp theo. – Khấn xong, bà xấp mình trước Thánh vật lơ lững với hào quang ấm áp, tiếp nối là mười bốn người của chi tộc Javier, bao quanh họ là những ánh nến vàng lập lòe.
Bỗng, những ngọn nến ấp vụt tắt, thay thế bằng ngọn lửa xanh lam huyền bí, Thánh vật lúc ấy cũng đột nhiên lóe sáng mạnh mẽ lên. Trong chốc lát, khoảnh khắc Thánh vật ngắt đi ánh sáng và rơi xuống đất, cũng là lúc bà Mohara thổ ra huyết do đã dùng toàn lực để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng mà thần Tiên Tri giao cho bà. Mọi người vội đỡ bà nằm ngữa lên và bà cũng chỉ còn có thể thều thào ít chữ cuối cùng:
* Hai…hai trăm năm nữa…m…một đứa trẻ… Ya…Yamaido.
Những lời cuối cùng của bà trước lúc lâm chung đã được hết thảy mười bốn người tại ấy ghi nhớ và nó trở thành một phần nghi thức truyền vị Trưởng tộc của các đời nhà chi tộc Javier. Chỉ trong một ngày nhưng đã có sự ra đi của cả 2 tộc trưởng, đối nghịch với lễ hội, tiệc tùng đằng kia thì nơi đây bầu không khí thật trầm lặng, ảm đạm sầu não và tang thương. Trời đã chuyển lạnh, tuyết bắt đầu rơi, những bông tuyết rơi ngày một nặng dần như tâm hồn người. Dẫu vậy, không một ai đang khóc than bởi họ hiểu cái chết là đích đến cuối cùng của con người, nhưng chết ra sao thì đó mới là điều có ý nghĩa. Mohara đã ra đi nhưng đã hoàn thành nhiệm vụ của Thần Linh đồng thời gieo xuống hạt giống mà lẽ ra ngày hôm ấy đã bị tận diệt. Ai trong tất cả bọn họ đều đang nguyện cầu cho bà được ra đi bình an, di nguyện và là ý định Thần Linh của bà sẽ được toại nguyện về sau này. Về phía Jane, hắn là người hiểu rõ kế hoạch này hơn ai hết, rằng: trước đó, bà đã hỏi những vị thần về cuộc chiến tranh toàn lục địa này, kết cuộc sẽ đi về đâu. Các vị thần đã hứa sẽ bảo vệ gia tộc trong hai trăm năm và linh hồn của bà mãi mãi nếu bà thực hiện sứ mệnh này. Đó chính là cố gắng là kẻ tiên phong tấn công Yamaido, ép hoặc cố gắng nhắc ông ta về bí thuật của tộc để ông có thể trùng sinh lập lại cuộc đời và nếu có thể là khôi phục lại cả gia tộc. Phần còn lại là cố gắng lượm nhặt lấy Tổ Di Vật của Hoán vị nhân là thành công. Và giờ đây là hãy cô gắng di chuyền nó đến hai trăm năm sau.