một cô bé gái thật tuyệt đẹp trong bộ trang phục thủy thủ màu xanh dương và Mái tóc ngắn,cô sải bước trên con đường ngập lá thu bay.nhưng lạ thay,khuôn mặt cô trầm buồn với đôi mắt nhuốm màu biển,tiếng xì hơi xầm của những kẻ vô tâm sáng lại vang vẳng trong đầu cô. ''tớ tự biêt bản thân thấp gần hơn những đứa trẻ khác rồi,không cần nói tôi cũng biết mà...nên là..tha cho tôi đi''cô lam dưỡng bẩm sinh trong nước mắt,dù cô có cố gắng miễn phí nào ,với lấy ít ánh sáng nơi chân trời xa xăm,nhưng nhận lại chỉ có thất bại...chỉ có những niềm vui thần tốc! tôi thu mình lại,chôn giấu những thứ mình thích,nhìn lắng nghe những người bên cạnh tỏa sáng,tớ muốn từ bỏ thật rồi!chi bằng cậu hãy cút một có phải đơn giản hơn không?Đôi khi tôi muốn bạn hãy bỏ lại đến,đừng quan tâm tôi nữa!hãy để tôi yên đi!cậu rồi cũng sẽ giống những kẻ trước đây mà thôi,họ đến làm tôi hy vọng rồi lại hỏi tôi sao lại lắm nước mắt như thế?nhưng mà... cậu lại ôm lấy to,đừng làm tổn thương to nữa mà...
If you stumble upon this tale on Amazon, it's taken without the author's consent. Report it.
''đừng khóc mà thiện thần của tớ...đừng để ý xunh quanh mà hãy cứ tự mình quyết định thôi thôi, thế nên hãy nhớ lại đi nào,rằng tớ thương cậu đến mức nào
''' chúng ta sẽ mãi nắm tay nhau ngồi dưới hoàng hôn,im lặng cũng được,chỉ cần tớ vẫn cảm nhận được trái tim ấm của cậu''nước mắt cô lại rơi xuống...nhưng lần này là những giọt nước mắt của hạnh phúc!